OWNDAYS MEETS vol. 02 Shinomiya YoheiA former rugby player

Vị khách thứ hai của OWNDAYS MEETS là Yohei Shinomiya, nguyên cầu thủ bóng bầu dục đã liên tục đưa ra kỷ lục trong các giải đấu hàng đầu trên thế giới. Ông nói với chúng tôi về hành trình của mình cho đến nay - mà trong đó ông đã đem tất cả nhiệt huyết của mình vào bóng bầu dục với một sự tập trung lớn trong khi luôn hướng tới mục tiêu cao hơn - cũng như con đường phía trước.

Shinomiya Yohei

Shinomiya Yohei

A former rugby player

Sinh ngày 8 tháng 12 năm 1978 tại thành phố Kawasaki, tỉnh Kanagawa. Ông bắt đầu chơi bóng bầu dục trong năm học đầu tiên của mình tại trường trung học Toin Gakuen, sau đó đã giúp trường trung học Toin Gakuen lần đầu tiên lên đến hạng 16 trong giải đấu bóng bầu dục quốc gia trung học tổ chức hàng năm tại Sân vận động bóng bầu dục Hanazono Kintetsu vào năm thứ ba trung học.
Một thành viên thường trực của đội đại học Kanto Gakuin kể từ năm học đầu tiên, ông trở thành động lực đằng sau ba giải vô địch bóng bầu dục đại học trong suốt bốn năm học của mình.
Tham gia Công ty Yamaha Motor sau khi tốt nghiệp, và đến New Zealand để học bóng bầu dục trong khi đang theo học tại trường Yamaha.
Năm 2005, ông trở thành cầu thủ đầu tiên của Nhật ký hợp đồng với một đội bóng chuyên nghiệp ở Nam Phi trước khi đi vào chơi cho các đội tuyển chuyên nghiệp ở New Zealand, Ý và Pháp. Ông tuyên bố nghỉ hưu vào tháng 12 năm 2013.
Yohei hiện nay làm huấn luyện viên và tổng giám đốc của đội bóng bầu dục nữ "PHOENIX" và cũng hỗ trợ cho sự phát triển bóng bầu dục ở Nhật Bản, bao gồm các khoa học của Viện Hàn lâm Quốc tế nhằm đào tạo các thế hệ vận động viên tiếp theo có thể thành công trên đấu trường toàn cầu.

Ông tuyên bố nghỉ hưu vào cuối năm ngoái. Thứ nhất, chúng tôi chỉ muốn chúc mừng ông cho một sự nghiệp đáng chú ý với vai trò là một cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp.

Cảm ơn.

Tôi muốn duy trì hoạt động càng lâu càng tốt, và tôi xem tuổi 35 là một bước ngoặt. Khi bị chấn thương đầu gối tôi đã luyện tập rất nhiều để phục hồi sau phẫu thuật, nhưng tôi quyết định nghỉ hưu khi tôi nhận ra rằng tôi không thể đạt được hết 100% phong độ như tôi đã mong đợi.

Sau khi phẫu thuật, tôi thường chạy bộ ở khu đất ngay trong công viên này để chuẩn bị cho một sự trở lại. Tôi chỉ tin vào bản thân mình và tiếp tục chạy trong khi nhiều suy nghĩ chạy qua tâm trí của tôi - tôi hy vọng phục hồi, nỗi lo, thiếu kiên nhẫn, và những thứ như vậy. Tôi cảm thấy thất vọng bởi vì tôi đã không thể hoàn toàn hồi phục sau cuộc chấn thương, nhưng tôi cảm thấy rằng mỗi năm cho đến hiện tại đều có một cuộc thi và bây giờ tôi nghĩ rằng tôi đã kết thúc trong chiến thắng.

Ông đã có một sự nghiệp thi đấu rất dài, nhưng làm thế nào bắt đầu tất cả?

Nó bắt đầu khi tôi gia nhập câu lạc bộ bóng bầu dục ở trường trung học cơ sở . Đó là câu lạc bộ bóng bầu dục Toin Gakuen ở tỉnh Kanagawa. Một người bạn tốt mời tôi vì vậy tôi đã đi theo để xem họ luyện tập. Đó là một động lực hết sức bình thường, nhưng lần đầu tiên tôi cầm một quả bóng bầu dục, tôi cảm thấy rằng đó là một cái gì đó đặc biệt. Tôi càng ngày càng thích bóng bầu dục bởi vì tôi thấy nó rất thú vị. Tôi chằng thể nào làm gì được chuyện này.

Điều gì về bóng bầu dục lôi cuốn ông?

Tôi đã chơi bóng chày và bóng đá vào thời điểm đó, nhưng bóng bầu dục là một môn thể thao kết nối và bạn phải thực sự thân thiết với mọi người. Tất nhiên, bởi vì nó là một môn thể thao tiếp xúc, tôi rất thích chạm vào người, chạy qua người, đuổi người và bị truy đuổi.
Tôi đã học năm ba tại trường trung học cơ sở khi tôi quyết định bắt tay vào hành trình bóng bầu dục của tôi.

Nó cũng là một môn thể thao đòi hỏi luyện tập căng thẳng và nhiều thương tích, phải không?

Các buổi luyện tập trong suốt những năm trung học là điều khó khăn nhất tôi từng trải qua. Nó thực sự rất căng thẳng. [Cười]
Nhưng tôi đã đưa ra quyết định rồi, và thay vì chỉ đơn thuần là thúc đẩy bản thân mình thông qua những buổi luyện tập khó khăn ra khỏi giới hạn, tôi đã cố gắng từ mình suy nghĩ và thực sự tận hưởng chúng. Tôi đã vượt qua bởi vì tôi yêu bóng bầu dục hơn bất cứ điều gì khác.
Tôi vẫn còn nhớ các kí ức tuyệt vời khi tôi học năm thứ ba trung học, đó là khi chúng tôi đánh bại các đối thủ của mình để xuất hiện tại giải đấu quốc gia Trung học được tổ chức tại Sân vận động bóng bầu dục Hanazono Kintetsu.

“Thế giới là một cánh cửa, một con đường đầy thử thách”

Ông đã giành ba chức vô địch trong những năm đại học, và sau đó ông tiếp tục chơi ở nước ngoài.

Nó cũng như những năm trung học, nhưng ở Đại học, tôi may mắn hơn khi có những đồng đội ở một trình độ cao hơn và điều đó đã cho tôi một môi trường để có thể phát triển. Tôi bắt đầu muốn được chơi ở nước ngoài khi chúng tôi đã được huấn luyện bởi một huấn luyện viên nước ngoài, người đã ghi nhiều điểm nhất tại World Cup.

Lúc đó, cầu thủ bóng chày và bóng đá Nhật bản đã bắt đầu rời khỏi Nhật bản để chơi cho giải đấu hàng đầu ở nước ngoài, và tôi bắt đầu suy nghĩ rằng tôi cũng muốn chơi ở đỉnh cao của thế giới. Để bắt đầu, tôi nhắm tới mục tiêu trở thành cầu thủ chạy cánh giỏi nhất tại Nhật Bản, và trong suốt cuộc sống đại học của tôi, tôi đã được đắm mình trong bóng bầu dục.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đã đi đến New Zealand trong năm đầu tiên như một nhân viên và chơi ở đó ba năm, sau đó tôi đã ký hợp đồng chuyên nghiệp ở Nam Phi. Nhưng tôi cảm nhận rằng đã có nhiều rào cản trong thời gian đó, bao gồm cả vấn đề giao tiếp và những khó khăn để thích nghi với môi trường.

Tôi đã có thể được ra sân, nhưng yêu cầu về thể chất và các vấn đề khác khá cao, và đã nhiều lần tôi không thể hoàn thành mọi việc như tôi muốn. Nhưng tôi quyết định không quay trở về Nhật cho đến khi tôi đạt được một số kết quả, và tôi tự nhủ với bản thân mình hãy xem đây như là một cuộc thử nghiệm để vượt qua. Cuối cùng, tôi bị chấn thương đầu gối, nhưng hơn tất cả tôi đã có thể tham gia 12 mùa đấu các giải đấu chuyên nghiệp ở Nam Phi, New Zealand, Châu Âu và các quốc gia như Ý và Pháp.

Khi đã nghỉ chơi chuyên nghiệp, con đường ông sẽ thực hiện trong tương lai là gì?

Tôi muốn huấn luyện và hỗ trợ những người kế thừa tôi, những người sẽ chơi trên khắp thế giới, và tôi muốn giúp làm tăng thêm sự phổ biến của bóng bầu dục. Mặc dù tôi đã nghỉ chơi, tôi muốn dùng bóng bầu dục như cầu nối giữa Nhật bản và các nước khác.
Tôi cũng đang làm huấn luyện viên và tổng giám đốc của đội bóng bầu dục nữ "PHOENIX", và tôi muốn làm tốt nhất có thể để tạo ra một đội bóng được yêu mến và có thể trở thành đội bóng tốt nhất ở Nhật. Tôi muốn đền đáp lại thế giới của bóng bầu dục sau tất cả những gì nó đã làm cho tôi. Tuy tôi không chơi chuyên nghiệp nữa, nhưng tôi vẫn muốn làm việc chăm chỉ.Phỏng vấn: Tháng 12 năm 2013

Guest Select Senichisaku

  • Senichisaku/SENICHI3

Tôi thường đeo kính như các phụ kiện thời trang. Trong thực tế, tôi đã đeo kính OWNDAYS trong một thời gian khá dài. Kính OWNDAYS được thiết kế phù hợp với cấu trúc xương của người Nhật, và tôi thấy chúng cực kỳ thoải mái. Tôi thích những gọng kính tôi đã chọn, và tôi là một fan hâm mộ lớn của phong cách ngụy trang. Tôi đã thử nhiều cặp khác nhau và chọn một cái mà tôi nghĩ rằng nó phù hợp với tôi nhất.

P/No.
SENICHI3
Màu
C5 Gray Demi
TOP

TOP