OWNDAYS MEETS vol. 15 Ham TranFilm writer/editor/director

Khách mời của chúng tôi trong phần 14 của OWNDAYS MEETS lần này là Hàm Trần, Nhà biên kịch/ Biên tập viên/ Đạo diễn ở Việt Nam. Chúng tôi phỏng vấn về niềm đam mê của anh đối với sự nghiệp trong ngành công nghiệp điện ảnh cùng với lý lịch của anh.

Ham Tran

Ham Tran

Film writer/editor/director

Đạo diễn Hàm Trần được sinh ra ở Sài Gòn, Việt Nam. Anh di cư sang Mỹ thông qua Chương trình ODP – Orderly Departure Program khi ông được tám tuổi. Thông qua bộ phim của mình, Trần khám phá ra bản sắc văn hóa nơi dất khách và tiêu biểu cho cuộc đấu tranh giữ gìn những nét di sản Việt Nam của ông.
Ông có bằng Thạc sĩ Mỹ thuật chuyên ngành đạo diễn phim từ UCLA Film School, The Anniversary (2003), đã giành 25 giải thưởng quốc tế cho phim ngắn hay nhất, một trong số đó là các giải thưởng Liên hoan phim Mỹ có uy tín. Bộ phim cũng đã lọt vào bán kết cho giải Oscar năm 2004 cho phim ngắn hay nhất.
Năm 2006, Trần phát hành bộ phim dài đầu tiên của mình, Journey from the Fall, tác phẩm đã tái hiện lại cảnh một gia đình Việt Nam nhập cư sau chiến tranh Việt Nam. Bộ phim nhận được nhiều sự hoan nghênh và giành được nhiều giải thưởng tại các liên hoan phim khác nhau.
Năm 2009, Trần nhận giải Vilcek cho người làm phim sáng tạo. Giải thưởng được trao cho các cá nhân nước ngoài sinh ra ở Mỹ, người có thành tích xuất sắc trong những ngày đầu sự nghiệp.
Trần cũng đã sản xuất và biên tập phim, bao gồm cả bộ phim giành được giải thưởng Owl and Sparrow (2007).

Bạn đã lớn lên ở Mỹ như thế nào?

Cuộc sống khá khó khăn vì chúng tôi chuyển vào khu phố của người nhập cư, nơi đây có rất nhiều băng nhóm và thường xuyên xảy ra đánh nhau. Từ môi trường như vậy, tôi đã học được rất nhiều điều để bảo vệ bản thân cũng như vùng đất của gia đình. Nhưng điều thú vị nhất là khi chúng tôi đến Mỹ, cha mẹ tôi đã quyết định cố gắng nuôi dạy chúng tôi như người Mỹ. Vì vậy, từ lúc tôi lên tám tuổi đến mười tám tuổi, tôi chủ yếu nói tiếng Anh.

Làm thế nào bạn có thể duy trì di sản Việt Nam?

Con đường tôi kết nối với di sản Việt Nam chỉ bắt đầu khi tôi 22 tuổi, lúc đó tôi đã đi xem một vở kịch sân khấu biểu diễn bởi một người Mỹ gốc Việt. Họ đã tái hiện những cảnh về người nhập cư Việt và tôi thấy bản thân mình trong tất cả những cảnh diễn đó. Và tôi đã nhận ra, "Điều này thật là tuyệt vời! tôi muốn là một phần của nó.". Sau đó, tôi đến nói chuyện với họ. Họ chào đón tôi và mời tôi tham gia buổi diễn tập vào cuối tuần. Tôi đã tham gia nhóm kịch "Club O noodles.", điều này đã đưa tôi trở về với di sản Việt Nam. Và chính điều đó đã thực sự giúp tôi thiết lập nền tảng để tìm hiểu đạo diễn là như thế nào và diễn viên là như thế nào.

Điều gì đưa bạn đến với ngành công nghiệp phim ảnh?

Khi tôi còn đang học chuyên ngành tiếng Anh tại UCLA, bạn bè của tôi và tôi đã nói về "Sự im lặng của bầy cừu" và "Trò chơi nước mắt", điều gì đã làm cho mỗi bộ phim trở nên tuyệt vời. Đó chỉ là hai người nói chuyện với nhau, và sau đó một sinh viên nhà hát đã nói chuyện với chúng tôi. Anh ta đi đến bên tôi và nói "Xin lỗi, tôi là sinh viên chuyên ngành sân khấu và tôi biết một chút về bộ phim. Và tôi cảm thấy có vẻ như bạn không biết rõ những gì mình đang nói." Tôi có một chút xấu hổ và tôi nghĩ rằng "Có lẽ tôi nên học vài lớp về phim ảnh.".
Sau đó, năm đại học thứ ba, tôi bắt đầu tham gia các lớp phim ảnh. Tôi thực sự thích và tôi bắt đầu tình nguyện giúp đỡ sinh viên khoa phim ảnh. Ngoài ra sau khi tôi tốt nghiệp, tôi nộp đơn xin học chương trình sau đại học khoa điện ảnh. Và tôi đã được nhận.

Điều thách thức lớn nhất mà bạn phải đối mặt cho đến nay là gì?

Đây thực sự là cơ hội lớn ở Việt Nam. Điều duy nhất là ngành công nghiệp phim ảnh (tại Việt Nam) chưa sẵn sàng, xét riêng về mặt cơ sở hạ tầng. Vì vậy, bạn có rất nhiều người đam mê làm phim, nhưng họ lại thiếu kinh nghiệm. Đó là lý do tại sao các thành viên trong đoàn làm phim thường không biết chính xác cách thức mình nên ngoại giao ra sao và làm việc như thế nào. Việc cố gắng để hiểu khiến tôi trở nên rất khó tính, nhưng đồng thời, tôi biết rằng chúng tôi cần phải đạt được trình độ và chất lượng nhất định trong việc làm phim. Đó là một phần khó để có thể giải thích cho họ, nhưng đó chính là điều mà tôi đang tìm kiếm, là điều mà tôi cố gắng để làm với mỗi bộ phim.

Bạn thích gì nhất khi làm phim?

Tôi yêu tất cả mọi thứ về làm phim. Không có việc nào khiến tôi thích thú hơn việc làm phim vì chính tôi là người viết, trực tiếp chỉnh sửa tất cả kịch bản phim của mình. Nó giống như ba tính cách khác nhau. Khi tôi đang viết, tôi chỉ cần đắm chìm trong thông tin và tôi rất thích phần này. Tôi thích thu thập thông tin. Nó giống như chuẩn bị một bữa tiệc, tôi làm tất cả từ nguyên liệu cho đến những món ăn nhỏ nhất. Và đạo diễn đang mời tất cả bạn bè của tôi để tham gia bữa tiệc. Và việc chỉnh sửa giống như làm sạch và phân loại thành phẩm. Đối với tôi quá trình làm phim là như vậy.

Guest Select AIR Ultem

  • AIR Ultem/OM2001

Tôi rất thích cặp kính này. Nó rất là nhẹ. Và tôi thích góc kính đó có thể uốn cong, mình có thể dễ dàng điều chỉnh. Hầu hết các sản phẩm khác rất khó điều chỉnh. Tôi đã từng đeo kính. Tôi đang tìm kiếm cho mình một cặp kính mang tính thẩm mỹ. Cặp kính này thật tuyệt vời, nó đúng là thứ mà tôi đang tìm kiếm. Cảm ơn rất nhiều.

P/No.:
OM2001
Màu:
C4 Wine
TOP

TOP